Chùm thơ Khúc hát, trích trong “Thơ của người hát rong” của Nguyễn Lập Em

KHÚC HÁT PHÙ SA

1.
Sông chảy xuôi từ đất đầu nguồn
Ta trôi giạt cùng bọt bèo sóng nước
Ngày xa
Ngày xa

Bến bờ nào sông qua
Chân cầu bám rong rêu mùa xưa cũ
Ta hát lời lữ thứ
Theo sông mà đi
Giang hồ
Giang hồ

Sông cái xuôi về. Ai đã từng mơ
Bắt cá lớn giữa dòng chảy xiết
Dân chài lặn khi nao mỏi mệt
Theo kình ngư
Tìm kình ngư
Kình ngư trú nơi nào?

Ngả ba sông Tiền, sông Hậu gặp nhau
Sông cái lớn gặp nhau, ầm ào
Mênh mông sóng bạc
Sóng và gió cùng ngân tiếng hát
Mênh mông trăng
Mênh mông nắng
Mênh mông phù sa

Để một ngày ta ngẫm lại ta
Thấy mình bé nhỏ
Chiếc hộp đen trong đầu cứ gõ
Ta, hạt bụi li ti, mơ vun đắp bãi bồi

 

 

Từ đầu nguồn mải miết sông trôi
Phù sa đắp nên miền châu thổ
Đất trầm thủy theo sông mà mở
Xanh và xanh trải đến bạt ngàn

Người viết hùng ca “ Đây Cửu long giang …”
Chín nhánh sông nối đôi dòng sông cái
Cá lội từng đàn theo sông mê mải
Phù sa theo nước cứ về xuôi

2.

Chín nhánh sông ra với ngàn khơi
Trùng dương gọi
Trùng dương bát ngát

Châu thổ nở vun đầy mùa cho hạt
Phù sa
Phù sa

Phù sa
Đâu chỉ lấp lánh đời cát
Đâu chỉ lấp lánh nắng mưa
Đâu chỉ có tràn đầy, no ấm

Phù sa
Điệp trùng số phận
Vô vàn tầng số sinh tồn
Nghèo, giàu, sang, hèn, sướng vui, đau khổ …

Phù sa
Ngất ngưỡng của vun bồi, màu mỡ
Tận cùng của phiêu du, trôi giạt

 Châu thổ nở vun đầy mùa cho hạt
Sao cha đành bất lực nhìn cháu con không được học hành?
Sao mẹ vẫn khóc vì đói nghèo?
Sao em vẫn buồn vì áo rách?

Phù sa
Vẫn hát khúc ca xuôi về kinh rạch
Lặng lẽ bồi đắp
Lặng lẽ làm bùn
Cho mùa xanh hơn
Cho đời bớt buồn
Em thôi áo rách
Mẹ vơi sầu đau

Cha không ngừng khát vọng mùa sau
Sông cứ chảy đêm ngày về biển rộng
Cuộc sống chẳng bao giờ mỏi mệt
Trùng dương luôn đón nhận phù sa

3.

Hạt phù sa ở lại đồng bằng
Đời bùn lấm
Nồng nàn tình đất nước
Quê nghèo vậy ! Bến bờ heo hút
Mùa vẫn xanh góc khuất cuộc đời

Sông chảy đi
Dòng cứ xa khơi
Phù sa ở lại cùng người
Làm nên tên làng, tên đất
Phù sa mặn
Môà hôi và nước mắt
Cho đời vui và cuộc sống no đầy

Phù sa
Phù sa
Ơû lại với mùa con nước quay
Ơû lại với chơi vơi mùa lụt
Ơû lại với đồng khô, đất nứt
Ơû lại với nỗi buồn mông quạnh, bất trắc, gian lao

 

Phù sa
Phù sa
Giấc ngủ đẫm mùi bông lúa, cọng rau
Đêm mơ no lành chén cơm, manh áo
Niềm vui của cuộc đời tần tảo
Bừng như lửa rơm
Bữa cơm đời thường vẫn quyện mùi thơm
Giấc mơ đời thường nhẹ như gió thoảng
Phù sa ngọt ngào và cay đắng
Như chén rượu vơi, đầy
Cứ nồng, cứ say

Hạt phù sa ở lại nơi này
Thở hơi thở đồng bằng
Xôn xao mùa trúng, thất, được, thua
Bề bộn lo toan hạt gạo, củ khoai, con tôm, con cá
Ước mơ về những miền đất lạ
Vòng vo theo số phận đời người

Sông chảy đi
Dòng cứ xa khơi
Hạt phù sa ở lại cùng người
Vui đời bùn lấm

Phù sa
Phù sa
Hạnh phúc có một miền gởi gắm
Hạnh phúc có một đời chìm nổi với yêu thương

KHÚC HÁT RONG CHO EM

Khúc hát rong này tôi hát cho em
Khúc hát rong này tôi hát cho tôi
Những cô gái một đời nông nổi

Đâu phải em lầm đường, lạc lối
Đâu phải em yêu cuồng, thương vội
Chỉ vì em mềm yếu.Mềm yếu là sẽ khổ !
Chỉ vì người ta không đủ lòng thương em tôi

Những người đàn ông ngỡ như có thể lấp biển, vá trời
Không gánh vác nỗi số phận người phụ nữ của mình
Không đủ lòng yêu
Không cả một đời yêu

Có thể trong đời em đã từng yêu
Say đắm thế! Nồng nàn lắm vậy!
Chẳng bao giờ em nghĩ cuộc chia ly
Chẳng bao giờ em biết trước được điều gì

Những bông hoa đang thì
Em như hoa lài nở trong vườn hương sắc,thoảng thơm sớm mai
Em như dã quỳ hoang dại, rực rỡ bên đường
Em kiêu sa như cẩm chướng, vẫn dịu dàng mùa yêu thương đôi lứa
Những bông hoa đang thì, em ơi, không lần lựa!
Nông nổi chi, thời gian lướt qua đời ?

Tôi hát cho những phận người không nhiều lắm ngày vui
Nửa thế giới loài người mỏng manh, yếu đuối
Và em tôi không trọn một đời vui
Và em tôi cô đơn, phiêu bạt giữa đời

 

 

Chúng mình về nơi chốn của mình thôi
Tôi cũng như em
Lầm lũi đi suốt chặng đường còn lại
Biết yếu mềm là khổ, sao chúng mình  cứ mềm yếu mãi!?
Em tôi ơi, cứ khóc, cứ cười
Tôi thương em và tôi thương tôi
Nước mắt nào buồn? Nước mắt nào vui?
       
       

 

KHÚC HÁT RONG CHO BÔNG BÍ VÀNG

Ta lang thang trên đồng
Ta lang thang trong đời
Sắc hoa vàng giữ chân ta lại
Hoa rắc mùa vui đầy đất
Bông bí nở tràn. Sớm mai

Sớm mai
Sớm mai
Đời vui bông bí
Ta qua xuân thì
Mùa xanh tươi. Mùa đi

Gọi giấc mơ mùa màng đơm trái
Gọi nồng nàn cho người yêu nhau
Gọi niềm vui cho vơi mắt sầu
Gọi bình yên cho đời mai sau

Ta hát khúc hoan ca sắc màu
Cho tình yêu, tuổi trẻ
Cho buồn vui cuộc đời
Cho cây đời bất tử

Ta hát lời hoa nở
Bông bí nở rồi tàn
Để phấn hoa bay đi
Phấn hoa bay đi
Cho mùa sung mãn
Trái đậu liền dây

 

 

 

Khúc hát rong vào những sớm mai
Theo gió quyện bướm ong tìm mật
Phù sa đem mỡ màu cho đất
Mùa xanh tươi
Ta nhặt niềm vui
Hát hoan ca
“ Bông bí vàng, ơi
Bông bí vàng !”

KHÚC HÁT RONG CHO VŨ HỘI HÓA TRANG

Có một vũ hội
Không phải ở vài nơi
Có một vũ hội
Ơû khắp mọi nơi
Trong đời
VŨ HỘI HÓA TRANG

Những chiếc mặt nạ
Người tự mang cho mình
Hoá trang. Đóng vai. Vũ hội

Ở đó, người vợ không còn nhận ra chồng mình
Ơû đó, người chồng không còn nhận ra vợ mình
Ơû đó, người ta không còn phân biệt được ai là người hiền, ai là kẻ ác
Ơû đó, người ta không thể phân biệt ai là bạn , ai là thù
Ơû đó, người ta che mặt tỏ tình
Ơû đó, người ta yêu nhau rất thật sau gương mặt giả tạo

Vũ hội hóa trang
Người ta hoá trang hùm beo nhưng không phải hùm beo
Người ta hoá trang nai tơ nhưng không phải nai tơ
Người ta hoá trang mèo và chuột nhắt nhưng mèo và chuột không hề đối nghịch

Vũ hội hoá trang
Vai hề không dễ đóng
Vai vua chưa chắc đã đường bệ
Người tô vẽ vụng về
Kẻ hoá trang cực khéo

 

 

Ta không tin vào mắt mình
Ta không tin vào tai mình
Ta nghi ngờ nhịp đập của trái tim mình
Biết đâu giả, chân!
Biết đâu vũ hội!
Biết đâu cuộc đời!

Ta không thể hiểu
Vì sao
Trong vũ hội hóa trang
Người ta cuồng nhiệt, hả hê
Đằng sau gương mặt không phải là mình

NGỤ NGÔN LỬA

1.

Cuộc tự thiêu âm thầm, bền bỉ
Mầm mống của chiến tranh

Nỗi hoài nghi, đố kỵ
Sự cố chấp, thù hằn
Con sâu đục khoét trong lòng, từng phút, từng giây

Những nhát cắn nóng hơn lửa bỏng
Cắn, nóng
Cắn, nóng
Cắn, nóng

Lửa cháy rồi sẽ tắt
Nỗi hoài nghi âm thầm, bền bỉ
Lòng đố kỵ âm thầm, bền bỉ
Sự cố chấp âm thầm, bền bỉ
Lòng thù hận âm thầm, bền bỉ

Tuyên ngôn của chiến tranh
Tất cả dấy đao binh
Ta đang tự đốt cháy mình

2.

Ta khát khao hoàn thiện chính mình
Ngọn lửa đam mê bùng cháy

Cháy lên
Cháy lên
Rực rỡ và mãi mãi
Những ước mơ đời hướng đến tương lai

Giấu trong bóng tối sự an phận và ỉ lại
Giấu trong bóng tối sự lười biếng, ù lì
Giấu trong bóng tối sự nhàm chán, sáo mòn
Giấu trong bóng tối sự hoang tưởng và huyễn hoặc

Người nông dân mùa gặt
Gặt những gì đã trồng
Ta thu hoạch chính ta
Những gì đã sống

Con rối không biết rung động
Nụ cười không cảm xúc
Gương mặt lạnh tanh, ánh mắt vô hồn

Ta chỉ sợ một ngày mất lửa
Ta sẽ không còn là ta
Không biết khóc, không biết buồn
Không biết ta là ai, thế nào, tồn tại hay là sống

Ngọn lửa đêm ngày cháy bỏng
Ngọn lửa đam mê
Cháy lên trong ta
Bùng lên trong ta
Niềm khát khao hoàn thiện chính mình

3.

Trong đêm tối đen là lòng ác độc
Trong đêm tối đen là lời phỉ báng
Trong đêm tối đen là sự vô tâm
Trái nổ được châm ngòi
Tàn lửa ném đi
Cánh rừng bốc cháy
Đám cháy và chiến tranh

Dừng tay
Dừng tay
Còn dừng tay được thì hãy dừng tay
Xin đừng đùa với lửa

Sẽ không có chỗ để sám hối
Sẽ không cứu vãn được bằng nuối tiếc
Nước mắt không dập tắt được đám cháy

Cùng với cánh rừng bị thiêu rụi
Cùng với đổ nát của chiến tranh
Là lương tri
Là niềm tin
Là tâm hồn vụn vỡ

Chỉ còn lại tàn tro
Chỉ còn lại mất mát
Đâu màu xanh của rừng!
Đâu sắc hồng cuộc sống!
Kẻ châm ngòi chiến tranh- ngọn lửa
Hủy diệt đối phương
Tự đánh mất mình

   
4.

Có trong lòng ta một ánh sao xanh
Aùnh sáng của niềm mơ ước

Ta mãi về phía trước
Xa
Ngút ngàn
Vô tận
Có thể ta không bao giờ đặt chân
Có thể ta không bao giờ với tới

Xa khơi
Xa khơi

Trong mịt mù xa khơi
Trong mịt mù thiên hà
Trong mịt mù quanh ta
Điều không biết được là vô cùng
Thứ chạm đến có giới hạn
Sẽ chẳng ai thỏa mãn
Những có được trong tầm tay

Cuộc kiếm tìm tương lai
Không mệt mỏi
Trong cánh rừng tri thức
Aùnh sao xanh của những niềm mơ ước
Lấp lánh không ngừng

Ta của hành tinh này
Một của muôn loài trên mặt đất
Có niềm mơ ước xa khơi

5.

Có thể một ngày ta buồn vì sông cạn
Sông cạn đi vẫn có thể khơi nguồn
Không thể biết khi ta buồn mất lửa
Lửa tắt rồi chờ thắp đến bao lâu

Có thể một ngày ta không còn bên nhau
Rồi sẽ thấy ngày dài hơn. Trống vắng
Chợt nuối tiếc từng phút giây thinh lặng
Từng phút giây ta trò chuyện không đâu

Có thể một ngày ta, quá khứ lùi sâu
Ai nhớ ta xưa, ở một vùng đã khuất
Khi tro bụi nói bao điều còn mất
Vẫn bao điều ta lặng lẽ mang theo

Có thể một ngày không sáng nữa trăng sao
Còn ai khóc, lửa và tro tàn manh mún
Trái đất nổ, tầng ô zôn  bị thủng
Mọi giá trị cuộc đời còn có nghĩa gì đâu

Trích Thơ của người hát rong